Tình yêu của em và anh
không dài nhưng với em nó có quá nhiều cảm xúc. Để đến bây giờ đây những vết
thương còn hằn sâu trong lòng mà em chẳng thể nào biết được đến bao giờ nó có
thể chai lên thành sẹo.
Em và anh yêu quen nhau
trong một ngày gió rét, ở một miền quê nghèo của hai đứa. Vì yêu cầu công việc
nên em và anh buộc phải xa nhà lên thành phố. Thế em mới hiểu được môi trường chốn
phồn hoa nó nguy hiểm đến thế nào. Thế em mới hiểu tại sao trên thành phố lại
có nhiều gia đình nát tan đến thế.
Khi ở quê, em với anh cũng
đều phải làm việc. Thậm chí là những công việc đồng áng vất vả, chân lấm tay
bùn. Nhưng mặc mưa gió bão bùng, tối nào
anh cũng đến thăm em, đưa em đi chơi hay chỉ ngồi ở nhà và nói những chuyện vu
vơ mà có lẽ chẳng bao giờ hết.
Lên thành phố, em với anh
cũng phải đi làm. Công việc văn phòng áp lực nhưng chẳng đến nỗi phải đau lưng,
đau vai như việc cấy cày. Nhưng những lần gặp nhau của em với anh thưa dần. Cả
tuần hay có khi hơn chục ngày em với anh mới được nhìn thấy nhau. Có lúc em nhớ
anh, muốn gặp anh thì lại là những lúc anh đang bận nhậu nhẹt, gặp gỡ bạn bè
hay ngoại giao công việc,....
Khi ở quê, ngày Valentine
anh lặn lội hàng chục cây số và chỉ có thể mua một bó hoa hồng để tặng em. Bó
hoa không cầu kì, không nhiều họa tiết nhưng nó đủ làm em hạnh phúc không cất
thành lời.
Lên thành phố, ngày 8/3,
anh cũng bỏ cả công việc, cũng lặn lội hết cửa hàng nọ, con phố kia, gọi điện
cho bạn bè người thân cũng chỉ để mua cho em một bó hoa. Nhưng đó là loài hoa quý
hiếm, đắt đỏ, phải nhập khẩu tận bên nước ngoài về.
Lặn lội tìm, anh mua tặng em một bó hoa phải nhập khẩu tận
bên nước ngoài về
Ở quê, anh hay đưa em đến
chơi cùng các bạn của anh. Cũng tham dự những bữa tiệc tùng, ăn uống nhưng em
chẳng bao giờ phải uống chén rượu nào, cũng chẳng ai ép buộc em. Tất cả những
gì họ đưa cho em là những cốc nước ngọt, thậm chí là nước lọc (nếu em muốn).
Lên thành phố, anh cũng
đưa em đến những bữa tiệc để cùng vui với những người bạn của anh. Nhưng những
gì em uống đó là rượu, bia,... Những chai nước ngọt kia bỗng dưng trở nên xa xỉ
với em. Họ thích con gái cá tính và anh cũng muốn thấy em thoát khỏi cái vỏ bọc
nhu mì. Anh chẳng bao giờ đỡ cho em một ly hay ngăn cản giúp em một lời.
Khi ở quê, anh nói rằng tất
cả những người con gái chẳng ai xinh đẹp bằng em, chẳng ai sánh được với em. Biết
đó chỉ là những lời có cánh nhưng em hạnh phúc biết nhường nào.
Lên thành phố, anh vẫn bảo
em là người con gái đẹp nhất. Nhưng khi bất chợt có cô gái nào ngang qua, mắt
anh dõi theo và buông những lời thật vô tâm khiến em tổn thương biết mấy.
Vậy rồi, anh chẳng thể cưỡng
lại được vẻ đẹp mê hồn của những cô gái kia. Dường như hình bóng em dần phai nhạt
trong tâm trí anh. Vị trí của em trong trái tim anh dần được chia làm đôi. Anh
dành chỗ cho cô gái kia một nửa. Anh bỏ lơ em... Sự cô đơn với em cứ thế tăng dần
theo từng ngày và cho đến tận bây giờ... nó lại là mãi mãi....
Anh! Em với anh không thể
có một kết thúc hạnh phúc phải chăng vì những cám dỗ nơi đô thành. Nó quá hiểm
ác. Nó đủ mạnh để biến đổi con người anh hoàn toàn, nó đủ mạnh để kéo anh đi xa
em! Bất chợt em ghét nơi đây! Em ghét thành phố, em ghét những gì là cá tính,
là mạnh mẽ. Em ghét những người con gái xinh đẹp,... Gíá như em với anh cứ ở
quê thôi, lam lũ làm ăn với hạt gạo, củ khoai thì có lẽ không có kết thúc thế
này phải không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét